Sunday, May 31, 2015

ĐI HỌC MÀ KHÔNG VUI HẢ MẸ?

Như tất cả các ông bố bà mẹ lo lắng cho việc học hành của con cái, mẹ đã dành 2 năm trước khi con hết tuổi mẫu giáo để tìm hiểu tất cả các mô hình trường học ở Hà Nội. Hồi đó gặp ai có con đang ở độ tuổi đi học thì chỉ sau một vài câu hỏi han thế nào mẹ cũng xoay câu chuyện quay về chủ đề trường lớp cho con nhằm hỏi han kinh nghiệm của tất cả các cô bác đi trước. Mục tiêu của mẹ là tìm cho con một môi trường vui vẻ, thân thiện, ít áp lực học hành điểm số để con vui đến trường hàng ngày. 

Kết quả của 2 năm trời lò dò hỏi han là mẹ tìm được một ngôi trường khi đó còn khá mới mẻ, chưa có tiếng tăm gì mấy, đầu vào dễ dàng, ban giám hiệu và các giáo viên thân thiện, cởi mở. 

Suốt 12 năm học, con luôn thích đến trường. Chỉ có 1 vài lần ốm nặng phải tiêm con mới chịu nghỉ ở nhà, còn thì mưa gió bão bùng, ốm sốt con vẫn cứ đòi đi học bằng được. 

Những năm tiểu học, thỉnh thoảng mẹ hỏi con “Con thích làm gì nhất?”. Câu trả lời của con rất nhất quán, lần nào cũng ngắn gọn và chắc nịch “ Ăn, ngủ, học và chơi”. Lần nào cũng theo thứ tự lần lượt như thế. 

Những năm lớn hơn, câu hỏi của mẹ chuyển thành “Đi học có vui không con?” Câu trả lời của con luôn là một lời khẳng định “Đi học mà lại không vui hả mẹ?” 

Nghe câu trả lời của con, mẹ biết là việc học hành của con sẽ ổn. 

Điểm số và thứ hạng của con ở lớp đâu có quá quan trọng. Ai đi học mà chẳng có lần quên vở, quên làm bài tập. Ai đi học mà chẳng có lúc này lúc kia quên học bài vì một bộ phim hay, một cuốn sách đang đọc dở, hay vì một buổi tối mải mê chít chát với bạn bè. 

Điều quan trọng là con vui đến trường. 

Con đi học thấy vui thì sẽ thích học và học một cách tự giác. Con thích học thì việc học của con ắt sẽ có hiệu quả. Luôn hỏi con về điểm số và thứ hạng nhiều khi sẽ làm con cảm thấy đi học như là một gánh nặng phải mang theo người. Lâu dần sẽ trở thành ngại học. 

Mẹ chả dại làm thế!

-Mai Phạm-

No comments:

Post a Comment