Saturday, August 8, 2015

Giả định đau lòng

Có ai từng như tôi, ngay cả khi hạnh phúc nhất vẫn thắc thỏm sợ hãi sự chia ly? Tôi là người như thế! Có lẽ bởi đời tôi đã phải học quá nhiều chữ ngờ nên lòng tôi lúc nào cũng thắc thỏm âu lo cho hạnh phúc của mình. Bởi bạn sẽ không bao giờ biết ngày mai của ta sẽ thế nào. Bởi lòng người luôn là thứ vô cùng khó đoán. Có những mối quan hệ kéo dài hàng chục năm để rồi một hôm vỡ vụn ra như lâu đài cát vậy. Có những người ta hằng một mực tin thế rồi một hôm ta thắt tim khi nghe họ nói dối. Là bởi ta cả tin yêu nên mới buốt ruột đến thế! 

Có vài người tôi biết, sau đôi ba lần vỡ vụn đã sống bằng những mảnh vỡ. Họ trở nên cay nghiệt với cuộc đời này. Họ không còn tin ai nữa. Kể cả với chính bản thân họ. Họ dùng chính những mảnh vỡ ấy để cứa vào bất cứ ai nói về Hạnh Phúc. Là bởi tổn thương trong họ đã không còn cơ hội lành lặn lại nữa rồi! 

Có vài người tôi biết, không sao tìm nổi hạnh phúc kế tiếp của đời họ nữa. Là bởi họ đã mất chính lòng tin vào hôn nhân. Dù họ nói họ vẫn tin nhưng lòng họ lại khép. Bất cứ ai tới với họ đều bị soi xét đến cùng cực. Và rồi lần lượt ra đi. 

May sao tôi không như thế! Tôi vẫn còn đủ lòng tin để dùng cho phần đời còn lại của tôi. Đến chừng nào tôi còn thở, còn sống! Tôi vẫn giả định. Một giả định đau lòng về sự chia ly. Như cái chết. Rồi khóc tu tu một mình khi thấy vợ mình côi cút đến nhường nào. Dù nàng vẫn nói: anh chết em sẽ kiếm chồng mới! Nhưng ai có thể yêu nàng, hiểu nàng và "chịu đựng" nàng như tôi? Tôi tin rằng sẽ không còn người đàn ông nào yêu nàng được bằng tôi yêu nàng. Dù họ có là ai. Bởi tôi đã yêu nàng đến tận cùng trái tim này. Yêu nàng bằng sự hiểu nàng, thương nàng và gìn giữ nàng! 

Tôi vẫn giả định một cách đau lòng về việc nàng có người đàn ông khác. Nàng sẽ lại yêu như đã từng yêu tôi (hay những người đàn ông trước tôi). Vẫn là nàng của dốc lòng yêu như thế! Không ai có thể khiến nàng yêu bằng nửa trái tim được. Đau lòng mà phải nói vậy. Và khi đó, tôi sẽ thế nào? Hẳn là vì các con mà tôi sẽ không chết. Nhưng lấy ai để tôi yêu lại lần nữa như tôi đã yêu nàng? Thật là sến và hư cấu nếu tôi nói rằng tôi đã dốc kiệt trái tim này cho nàng! Nhưng ít ra lúc này đây, khi đang giả định thế này thì tôi chắc chắn điều đó. Rằng nếu tôi và nàng không còn yêu nhau nữa thì các cô gái khác sẽ có một gã đàn ông vô trách nhiệm, lười biếng, khốn nạn và không còn đáng tin. Bởi tôi sẽ sống bằng những mảnh vỡ cay nghiệt như nhiều người khác. Không cay nghiệt sao được khi tôi đã có một gia đình hạnh phúc như thế, một người vợ tuyệt vời như thế mà lại mất??? 

Chúng ta hay đổ lỗi cho "lòng người khó đoán" mà quên rằng lòng ta cũng khó biết như lòng người. Chỉ là bởi phản ứng tự vệ mà ta đổ lỗi cho người khác dễ hơn tự nhận lỗi về mình. Thế nên có hạt mưa nào nghĩ rằng chúng góp phần tạo ra trận lũ? Tôi giả định những điều đau lòng ấy không phải chỉ để xem cảm giác đau lòng của mình đến đâu. Mà là để trân quý những gì tôi đang có. Để biết rằng mình đang có gì. Bởi con người ta thật lạ, yêu tháng 3, tháng 4 là bởi mùa Hè vừa về sau những ngày rét buốt. Yêu tháng 9 tháng 10 vì những ngày nắng nực đã qua đi. Chúng ta luôn cần đánh mất đi rồi mới biết giá trị của thứ đánh mất. Chúng ta luôn cần đau thương mới nhận ra yêu thương. 

Tôi giả định để thấy đau mà biết giữ. Để thấy sợ mà biết nâng niu. Để biết mất mát mà phải níu nắm. Chúng ta ai có thể sống đến 100 tuổi để sửa những cái sai trong suốt 99 năm trước đó? Chúng ta ai có thể chắc ngày này năm sau sẽ ở nhà để đón Ngày Gia Đình với nhau còn năm nay tạm thời lo chuyện thiên hạ đã? Chúng ta kiếm ra thật nhiều tiền để có một cuộc sống hạnh phúc nhưng lại dễ dàng bỏ qua một khoảnh khắc tận hưởng thiên nhiên bên nhau. Chúng ta như một lũ điên cắm mặt vào điện thoại, IPad biết đủ chuyện thiên hạ trong khi chẳng biết vợ mình, chồng mình đang chất chứa những tâm sự gì? Bởi chúng ta vẫn nghĩ ngày rất dài, năm tháng còn dư dả thênh thang để thay đổi, để bồi đắp, để sửa chữa, để dành dụm... 

Đêm nay, giữa Saigon chờ trời sáng để đáp chuyến bay sớm trở về nhà kịp đón Ngày Gia Đình, tôi lại giả định một cách đau lòng về việc Quán Ngủ Ngon của tôi không còn nữa một mai này. Tôi sẽ côi cút bao nhiêu. Như lúc này đây, một mình đi bộ trên những con phố Saigon này. Danh bạ thì ắp đầy những cái tên mà trái tim thì hoang vu quá đỗi. Những con đường tôi đã mòn dép đi qua mà vẫn chẳng thể nào thương nổi, nhớ nổi, quen nổi. Bởi tôi thuộc về Hà Nội. Và nếu không phải là Hà Nội thì tôi mãi mãi như kẻ tha hương. Và nàng cũng thế, Quán Ngủ Ngon của tôi cũng thế, nếu không phải là nàng, không phải là Quán Ngủ Ngon, tôi sẽ là ai??? 

Ngày Gia Đình, ừ, nó cũng chỉ là 1 ngày thôi. Người ta đặt tên nó là Ngày Gia Đình. Nhưng ý nghĩa của nó lại thuộc về mỗi chúng ta! Hoàng Anh Tú

CHÚNG MÌNH CÒN BAO NHIÊU THỜI GIAN NỮA BÊN NHAU???

Năm bố học lớp 6, ông Nội đã không còn là lựa chọn đi chơi cùng của bố. Dù lúc đó, bố vẫn thật lòng rất yêu ông nội. Nhưng như mọi đứa trẻ, bố muốn tự do cùng chúng bạn. 

Năm lớp 10 trở đi cho đến tận bây giờ, khi bố 37 tuổi, bố với ông Nội chỉ ngồi ăn ở nhà là nói chuyện. Còn thì chẳng khi nào đi cùng. 

Bố nghĩ về các con. 

Rồi thì rất nhanh, các con sẽ như bố hồi xưa. 

Vậy thì xét cho cùng chúng ta có được bao nhiêu năm để có những cuộc đi chơi thế này? 

Bố nghĩ chả nhiều đâu! 

Mà các con thì lớn nhanh như thổi! 

Bao nhiêu bậc cha mẹ cứ nghĩ rằng còn trẻ là cần phấn đấu. Sau này có nhiều thời gian dành cho con cái. Mà quên rằng đến lúc cha mẹ có thời gian rồi thì lũ con đã lớn và không còn cần đến cha mẹ nữa!

Mà quên rằng tuổi này mới là tuổi chúng cần cha mẹ ở bên nhất! 

Bố nghĩ thế! 

Bố sợ thời gian vì thế! 

Bố sợ đến lúc bố dừng lại để nghĩ về các con thì các con đã rời khỏi vòng tay của bố! 

Là bố tẹp nhẹp và đa cảm quá phải không? 

Thế nên bố rủ rê các con đi chơi cùng bố nhiều hơn thay vì các con ôm tivi, IPad giết thời gian! 

Thế nên bố xúi các con nghỉ một vài tiết học, tới trường muộn hơn, "quên" làm bài tập để có thời gian chơi cùng bố! 

Thế nên bố hay ngẫu hứng rủ các con đi chơi đây chơi đó để khám phá nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn khiến cuộc sống của các con nhiều trải nghiệm hơn! 

Thế nên nếu có đi cà phê, bố cũng cất điện thoại đi để nhìn các con, nói chuyện với các con, đùa nghịch cùng các con! 

Nếu không phải bây giờ thì bao giờ???

-Hoàng Anh Tú-

Nếu không nắm tay nhau thì làm sao đi được xa?

Cuộc đời dài rộng hơn ta tưởng! Năm tháng ngút ngàn hơn ta tưởng. Nếu chỉ biết những điều mắt thấy thôi thì làm sao hiểu được điều này? 

Có những người chồng, người vợ chỉ hành động bằng tai nghe, mắt thấy. Là bị vợ kêu mới làm, thấy chồng nói mới tin. Mà không cảm nhận được nhau. Mà không nghe thấy điều vợ không nói. Mà chẳng nhìn ra được những điều chồng thầm lặng làm. Tôi vẫn nói vợ chồng cần ĐỂ TÂM chứ đừng nên ĐỂ Ý là vậy! 

Cuộc đời không phải là những năm tháng chúng ta đã sống cùng nhau. Mà cuộc đời là cả những năm tháng phía trước. Rộng hơn biển vì biển đi rồi cũng tới. Dài hơn đường chân trời bởi đi mãi sẽ có lúc hết đường. Cuộc đời rộng và dài hơn thế. Những gì đã đi qua chỉ là một phần rất nhỏ. Những gì sẽ cùng nhau đi tiếp mới thật sự là dài rộng. Nên mà không nắm tay nhau thì làm sao mà đi xa cho được? 

Tôi và vợ mình hay nói với nhau về những điều chúng tôi đã làm được cho nhau. Nhiều hơn những điều chúng tôi từng thất vọng về nhau. Thứ khiến tôi giận vợ mình đều có thể đến lúc mà hết giận. Thứ khiến vợ tôi thất vọng về tôi đều có thể sẽ đến khi nàng phải thoả hiệp cho qua. Nên cả hai không giữ lại. Giận đấy rồi quên đấy. Vì phía trước con đường xa còn muốn nắm tay nhau mà đi. Thất vọng đấy rồi thoả hiệp đấy. Vì chúng tôi còn đầy tràn hy vọng về nhau. Nghĩ tới những thứ tốt đẹp sẽ khiến ta rơi nước mắt. Nghĩ đến những thứ chưa tốt đẹp cũng khiến ta rơi nước mắt. Vậy sao không chọn việc nghĩ đến những điều tốt đẹp thôi? 

Nhiều người inbox tôi nói rằng Trang may mắn khi lấy được tôi. Mà quên rằng họ cũng có những may mắn như thế với chồng mình. Chỉ là họ đã từ chối sự may mắn ấy. Bằng tai, bằng mắt mà không bằng tim. Là thấy điều người khác không làm, làm sai, mà không thấy điều họ làm đúng, đã làm. Là chỉ nghe những phân tích, so sánh mà không nghe thấy những ước vọng, khát khao. Có ai muốn một cuộc hôn nhân nhàm chán? Có ai muốn bỏ vợ bỏ chồng? Không! Chả ai muốn cả. Cho đến khi cuộc hôn nhân ấy úa tàn héo hon. Là bởi họ giữ mãi những thất vọng về nhau. Là bởi họ không cho cuộc hôn nhân ấy một đời sống, một tương lai. Họ chỉ muốn cuộc hôn nhân phải theo ý họ. 

Tôi chẳng có lời khuyên nào cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Bởi tôi cũng chưa từng tạo ra những nguyên tắc hay công thức nào cho cuộc hôn nhân của mình. Tôi và vợ mình chỉ yêu nhau và luôn giữ một niềm tin về việc sẽ đi cùng nhau đến tận cuối đời! Đến tận cuối đời. Cùng Nhau! 

Tôi nghĩ: vậy là đủ. Là ĐỦ! 

Hoàng Anh Tú